Người về như bụi,
Vàng trang sách xưa.
Người về như mưa,
Soi tìm dấu cũ.
Tác giả: Hoàng Ý
Một cô gái có nụ cười của nắng, rón rén bước vào đời bằng một trái tim ấm nóng và một trí khôn còn khờ dại.
Đánh mất
Ngày xưa, em như chiếc bóng bên anh, nhỏ nhoi thầm lặng… Mười năm, em tan ra thành vệt nắng, gió thốc lên chỉ còn đám bụi mờ. Chuyện tình mình sót lại mấy câu thơ.
Hoa cúc
Đâu chỉ có mùa thu mới nhắc mình buồn
Anh vẫn đâu đây trên thế gian nhưng không còn thuộc về em nữa…
Mây rất thờ ơ
Anh về với bao la
Cỏ xanh vừa chấm ngực
Hiếm hoi như hạnh phúc
Mùa thu ngơ ngác xanh…
Có thể em quên
Có thể là em không nhớ. Em quên
Thuở những lẻ loi tìm nhau cất cánh…
Niệm khúc cuối
Có một tình yêu ngọt ngào thuở trước
Lặng lẽ đi hoang ngày ấy chửa về…
Ngày hôm qua
Rồi hôm nào anh đến chơi
tất cả đều đã khác…
Bỗng
Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em
Đa mang
Đa mang yêu dấu, đa mang nhớ
Sẽ trọn đời ta đa mang nhau…