XIN NGƯỜI MỘT TẤM KHOAN DUNG…

.Khi tình yêu biến mất khỏi trái tim, ta cần khoan dung cho nhau để không thấy tội lỗi giữa những buộc ràng, không phải vì miệng đời mà níu kéo chút hạnh phúc sứt sẹo.
.Em đã thấy bao cảnh người ta phải ngậm ngùi sống cùng nhau vì những danh nghĩa gán ghép. Mình chỉ có một cuộc đời, nên nếu đã chạm đến tận cùng mà vẫn không thể đi tiếp nữa, xin cho em một tấm khoan dung và lòng can đảm lớn lao để thanh thản buông tay anh…

TÌNH ƠI, CÓ THỂ LÀ ĐÃ MUỘN RỒI!

Ta không còn trẻ nữa để nói mình cuồng điên vì tình yêu như người ta hay khuyên bảo, nhưng ta cũng chưa đủ tháng năm cho chữ “già” thốt ra đầu môi, nên ta giằng ta đau ở biên giới giữa lửa nóng và biển cạn. Ta đang ở một nơi mà có thể có tất cả, trong khi chỉ có một ít, và có thể sẽ mất tất cả.
…Người ở đây lúc này, tình ơi, có thể là đã muộn rồi, cho một quãng tim trẻ dại!

Hoa bất tử

Hình như gió
Ngược tìm năm tháng đấy
Hát dông dài
Hoa Bất Tử ơi…

Tình yêu thời kẹo lạc

Ta mang một nửa câu thề
Và đi. Biết có trở về được không?
Tàn mùa hoa sữa là đông
Áo em còn ướt, hay hong khô rồi…

Cuối tháng tám

Nụ cười giữ được bao lâu?
Nhân sinh là một giòng sầu miên man…
Sông dài rồi cũng chia phân
Tình bao nhiêu lớn cũng tàn phai phôi…

Điều khó hiểu

hết một triệu ngày như một ngày
trong giấc mơ mới nảy mầm
tôi vẫn ước mình được anh yêu
bằng giọt yêu cũ nhất
trên cánh đồng hoang mạc đầu tiên…

Trước mùa đông

Bao năm rồi em giấu nỗi chờ mong
Những kỷ niệm xưa nửa hư nửa thật
Những kỷ niệm xưa nửa còn nửa mất
Cứ trộn bồ hòn với mật làm ngon…
.

Đơn chiếc

Bước lên chuyến tàu đêm tốc hành vội vã
Có em về thắp sao trời?
Những gì là muôn đời và mãi mãi
Vẫn đong đầy trong những trái tim nhau…