Đừng lay tôi nhé cuộc đời
Tôi còn trẻ quá cho tôi mơ màng…
Tác giả: laurelphan
Tự kiểm
Ôi! chúng em những Sinh viên khoa văn
Không hiểu được những điều đơn giản ấy
Lớp học chưa tan đã ồn ào đứng dậy
Mai làm thầy, hối hận biết bao nhiêu!
Hỏi
Vậy nơi nào anh nên đi
Lòng phố rộng thênh thang
Bước chân anh lặn vào trăm ngàn dấu khác
Những nỗi lòng không tên…
Mỗi ngày trong vườn tôi
Bởi em: một vì sao, tôi đầy tràn nước mắt!
Bởi em: còn như mất, muôn đời là chiêm bao!
Tôi hỏi cỏ. Nghẹn ngào. Tôi hỏi hoa. Hoa héo.
Kìa con chim chèo bẻo bay đi rồi, hoàng hôn!
.
Vợ chồng A Phủ
“Anh ném pao
Em không bắt
Em không yêu
Quả pao rơi rồi…”.
Dẫu em biết chắc rằng anh trở lại
Thị trấn nào anh đến chiều nay
Mảnh tường vắng, mùa đông giá rét
Dẫu em biết không phải là vĩnh biệt
Vẫn thấy lòng da diết lúc chia xa…
Đã đi để mà thấy đâu
Chúng ta từ chối cuộc sống như từ chối một món quà
Khi mà triệu người khác chẳng bao giờ có cơ hội nhận
Khi mà ngàn vạn người khác đã bị tước thời gian đi mất
Đến từng ngày cũng phải gắng gượng đấu tranh…
Tạ lỗi
Em chất chồng chi nữa trái tim em
Ngàn thương nhớ… Dường như anh chẳng thiết
Ngàn thương nhớ thôi để mình em biết
Một mình em đơn chiếc đã dần quen…
Gặp nhau
Người gần mà hóa xa xăm
Mà thôi… cũng đã mấy năm còn gì
Nắng mưa này một lần đi
Gặp nhau giờ cũng chia ly… thôi đừng!
.