“Từng bước một qua con đường lửa nắng
Ta đang dần từng bước đến trùng khơi
Trong đáy mắt anh vẫn lặng lẽ nụ cười
Của buổi sáng mùa thu biến động…”
Tác giả: Kiuden
Không đề cho một người
“Em ở đâu cho tôi được đến tìm
Mùa hạ ép con ve khô xác
Bắng lăng tím tự bao giờ còn ngơ ngác
Em về đâu sau giờ học cuối cùng?”
Phố trẻ
“Xin những người đi lẻ
Hãy nhập thành chung đôi
Phố vẫn còn mới mẻ
Tình sao nỡ cũ rồi?”
Tịnh khúc
“buồn ơi…
tôi bỏ tôi chìm đắm
trong tiếng làm thinh của ghế bàn
ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
nhưng biết làm thinh lặng cảm thông
bàn ghế đâu như người vui nhảm
tọc mạch đời nhau để miệng mồm
buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
chịu đựng đời không biết thở than!”
Tịnh khúc
“buồn ơi…
tôi bỏ tôi chìm đắm
trong tiếng làm thinh của ghế bàn
ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
nhưng biết làm thinh lặng cảm thông
bàn ghế đâu như người vui nhảm
tọc mạch đời nhau để miệng mồm
buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
chịu đựng đời không biết thở than!”
Buổi sáng vô chừng
Nhạc chảy một dòng, nghe đau điếng
Ta chảy một dòng lệ trong ta
Sáng thức dậy không ai lên tiếng
Đưa tay mình ta bắt tay ta
Ngày sáo sang sông
Bỏ lại sau lưng
lời chim hót lỡ làng
sông chiều nay chao chát sóng…
Từ phía bên kia
Ngày ngắn đêm dài
Không gian và những báu vật của hai ta
Đủ để em thấy mình giàu nhất trần gian
Đủ để em biết rằng
Trên đời có một điều vĩnh cửu
Dù vẫn nông nổi thế
Nhưng em tin…
Tự khúc
Đã bảo mình đừng nhớ
Lại sợ người sẽ quên
Những chiều qua phố cũ
Chợt nghe mình gọi tên…