Tập đi suốt cả một đời
Mà chân chưa chắc là đôi chân mình.
Chuyên mục: Cách sống
.ĐỂ YÊU MỘT NGƯỜI CẦN RẤT NHIỀU CỐ GẮNG…
Xin nhớ dùm cho, để yêu một người cần rất nhiều cố gắng…
.Đời dài đâu mấy bữa cơm họp mặt, có được một người thương yêu đi cùng mình trên đoạn đường tạm này quả là hạnh phúc lớn lao. Nên nếu tìm ra một người mình cảm thấy rung động và mong ước sống cùng, tôi thiết tha ước mơ bạn có đủ nghị lực và nồng nhiệt, để học cách cố gắng trân trọng yêu thương, để học cách hiểu được tình yêu không là tay lồng vào tay xác thịt, đó còn là một dặm trường thử thách, mà hoa nở trong tim thơm ngát đủ để nuôi sống nụ cười bạn luôn như thời tuổi trẻ rực rỡ, không bao giờ tàn lụi nếu còn có tình yêu…
.
TÌNH TỤI MÌNH, CHỈ LÀ MỘT CHUYỆN NHỎ NHOI THÔI…
Thì ra tình yêu không chết đi, nhưng nó cũng không luôn mãnh liệt như nó từng bùng cháy. Một ngày nào đó, tình yêu được kể như môt chương sách phải đọc qua trong cuốn sách “Phải sống!”. Tình yêu được nhắc như một môn bắt buộc học để được tốt nghiệp trường đời. Tình yêu như một cây cầu độc đạo phải đi để đến bên kia sông trưởng thành. Và rồi cuối cùng, tình yêu đơn giản cũng được tính như giai đoạn người ta hay điểm danh lại đời mình, học mẫu giáo, cấp một, cấp hai, giai đoạn tuổi thơ, giai đoạn niên thiếu,… nó đáng nhớ, đầy chuyện chôn giấu, ngập kỷ niệm luyến tiếc, nhưng không đáng để quá đau khổ bi lụy chỉ vì nó đã trôi qua…
Thường, những người thật sự đi qua, thật sự sống, thật sự đời, họ sẽ kể về tình yêu một cách biết ơn, như những điều vui vẻ thú vị nhất từng có, dù người yêu của họ đã không còn nơi đó nữa…
Rét đầu mùa nhớ người đi phía biển
Cái rét đầu mùa, anh rét xa em
Đêm dài lạnh chăn chia làm hai nửa..
Dấu chân xuân
Ôi trái tim bé nhỏ của em…một lần đặt vào tay anh, là hồng hoang muôn thuở phai màu, là mãi mãi in vào nhân ảnh, vết tình đau…
Nhưng tại sao không thể tha thứ cho một người?
sao lại có giới hạn cho một lần tìm thấy hạnh phúc mỉm cười…
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Anh đến với em là lẽ tất nhiên
Như con sông trở về với biển…