“Một mai chết hết hận thù
Mắt chầm chậm khép, tay từ từ xuôi
Một mai chết thật buồn cười
Tóc tôi buông xuống như người ngủ mơ…”
Chuyên mục: Cái chết
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
Nhưng bạn đã từ bỏ cõi sống này vào một sớm mai
Nơi có những nỗi đau không cách gì chữa được
Chỉ còn thơ và nỗi cô đơn con người
Sau tất cả mọi cô đơn…
Thơ tiễn một người
“Cuộc đời cho gặp nhau
Cuộc đời làm ly biệt
Cái nghĩa lý cao sâu
Đến giờ tôi mới biết…”
An trú giữa đời – Ở giữa những thế hệ
Cảm giác giữa các thế hệ đối với mình không quan trọng bằng cảm giác ở trong một mối quan hệ, nhất là giữa người-và-người.
Tàn thu
Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người… không biết nhớ ta không?
Ừ THÌ LỖI TẠI NHỮNG VÌ SAO…
Bạn nhớ nghen, lúc có gì mà ngang trái đau lòng quá, cứ đổ thừa những vì sao… Rồi buông xuống mà sống cho tốt hơn, vì chính cái sự đau đớn kia mà còn lấp lánh vậy, cuộc sống quý giá này lấp lánh biết bao nhiêu…
Ở giữa chông chênh
Càng nhiều kỷ niệm càng nhiều thương yêu thì càng nhiều đau đớn. Tôi cũng nhận ra người ta không để lại cuộc đời tiền bạc địa vị, người ta để lại cho đời những câu chuyện đẹp, để lại những nỗ lực lớn lao hay niềm đam mê cháy sáng. Khi đối diện với chuyến đi của ai đó mỗi ngày, khi gần cuộc chết của mình hơn mỗi phút, tôi lại lao vào sống…
Đồng dao cho người lớn
Có cánh rừng chết vẫn xanh trong tôi
Có con người sống mà như qua đời…
TÔI ĐÃ MƠ THẤY CHUYẾN ĐI CỦA MÌNH…
“Càng sống nhiều ta càng thấy cái chết dễ dàng đến với bất cứ một ai. Chết quá dễ mà sống thì quá khó. Hôm qua gặp nhau đấy, ngày mai lại mất nhau. Sống thì có hẹn hò hôm nay hôm mai. Chết thì chẳng bao giờ có một cuộc hẹn hò nào trước…”