Em chạm tay vào ranh giới Nghe hoang vu gió lạnh bốn mùa Điều chưa có chẳng thể nào đánh mất Sao vẫn bàng hoàng trên mỗi lối đi xưa?
Chuyên mục: Cao Thị Tố Trâm
Chỉ một câu mà sao anh chẳng nói
.Đã bao mùa có nhau mà không nhauNỗi dằn vặt treo trên ngàn dấu hỏiChỉ một câu mà sao anh chẳng nóiRằng anh không yêu em!…Chỉ một câu , ngày tháng sẽ dài thêm sẽ không nhau trong bộn bề ý nghĩ –ngủ thức sẽ bình yênvà nỗi đợi chờ vô lí(!)sẽ ra đi như…
Tháng mười hai
.Anh thấy không thành phố vẫn bình yênTháng mười hai lại ấm màu lễ hộiCó một chút nhớ nhau trong dòng đời rất vộiVà những ngày dài lắm để quên nhau!…Anh thấy không thành phố vẫn xôn xaoBàn tay vắng bàn tay xuống phốVẫn rực rỡ như những ngày hạnh ngộNỗi chờ mong đang mất…