nhìn nghiêng: cây thấy sương gieo nghiệp!
những sợi thời gian giăng rất xa.
cái tâm cười, bảo: nghìn sau, trước,
không có tôi và, không chúng ta.
Chuyên mục: Du Tử Lê
Giữ đời cho nhau
“Ơn em thơ dại từ trời,
Theo ta xuống biển, vớt đời ta trôi…”
Soi dấu
“bởi quá sợ cô đơn
tôi xoay sở trong tay người trói buộc…”
Những năm, tháng trải rơm cho kiếp khác
“cách gì, vẫn có một số điều ta nên nói với nhau trước khi quá muộn!
thí dụ:
tôi không hề ao ước “khôn ra”
để mãi được yêu em
như ngày mới gặp.”
Khi em bỏ ta đi
Khi em bỏ ta đi
Có nghe lòng trống trải?
Khi em bỏ ta đi
Có nghe rừng gió mãi…
Vĩnh biệt Du Tử Lê
“thôi cũng đủ. nửa đời thôi cũng đủ
buồn trăm năm thổi tạt ngọn cây mù
mưa hay nắng chỉ là lời nói khác
vui với buồn thôi trả lại hư vô.”
Chẳng bao giờ dậy nữa
“em ngủ trong lòng tôi
chẳng bao giờ dậy nữa
một đời rồi cũng thôi
chỗ ngồi kia đã bỏ.”
Tôi là em: hiện tại
“địa ngục: trong lòng ta.
niết bàn: tâm phẳng, lặng.
không điều nào mất đi
từ tình tôi hiến tặng.
hãy cảm ơn khổ, đau,
như điều em giữ lại.
hãy cảm ơn đời sau,
như điều ta đã nói.”
Du Tử Lê
“Mai kia sống với vầng trăng ấy
người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay?”