Biết không đi trọn ngày mai
Biết trăm năm chỉ ván bài…
em thua!
Chuyên mục: Khóc
Trả lại cho người…
Tôi đã thực sự rất thương yêu người, bằng tình yêu sâu sắc nhất, bằng cõi lòng tan nát được ủi an, bằng tiếng cười ngây ngô nhất của người. Vậy thì vì sao và từ khi nào chúng ta trôi ra khỏi đời nhau, bằng từng ngày khít chật gặp nhau và bằng từng ánh mắt bờ môi không bao giờ buộc vào âu lo cũ nữa?
Ban công mùa cũ
Em tối nay, thốt nhiên hiểu rằng ban công của em không có điểm tựa, vì ở giữa lưng chừng trời đất, thành ra hụt hẫng dài lâu…
Hết thời thương nhớ…
…tôi thấy kỷ niệm bơ vơ quá, bơ vơ giữa những chiều ngơ ngác đang rơi, vì tôi là kẻ cuối cùng níu giữ, mà bây giờ tôi lại buông tay…
Ừ thì rơi. Ừ thì chơi vơi…
Khóc tháng năm trôi
Tôi đang thương nhớ điều gì, sao sớm nay thấy mình tan hoang thế?…