Gửi mùa đông

Em thả vào chiều từng sợi nhớ mùa đông Cái lạnh tháng mười hai em se lòng đến lạ Những sợi nhớ đi qua vòm cây kẽ lá Hờ hững rớt xuống đời Anh bắt được không??? Anh bắt được không giữa trời đất mênh mông Khi cuộc đời còn nhiều lo toan trăn trở…

Không tựa

Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Đàn chim bỏ đi mỏ cắp theo mùa
Dùng dằng gió giữa hai phiến lá
Trong mắt chiều ngấn ướt một cơn mưa..

Unknown

”Phải chi em đừng gọi điện cho tôi
Và đừng nói bằng nước mắt
Nếu một ngày tình yêu đã mất
Đừng mong chi tình trở lại em ơi…”

Hạnh phúc

Hạnh phúc là khi hai người đi xa mãi
Nhưng lòng vẫn hiểu lòng chẳng trách cứ gì nhau…

Chuyến tàu cuộc sống

Ta ngỡ ngàng thấy tuổi Hai mươiTàu thời gian chẳng có vé khứ hồiBánh năm tháng rít vào lòng khô khốcChạy miệt mài bỏ ga xép nhỏ nhoi,Không có vé trở về ga kỷ niệmTa bơ vơ giữa phòng đợi cuộc đờiBao ước mơ cùng lo toan trĩu nặngChẳng lúc nào có đôi chút thảnh…

Vì ta đã nhiều lần ướt mưa

”Ta đã trải qua một quãng đời chỉ sống trong những ngày mưa
Không cần biết nắng có chói chang hay ấm áp ở một nơi nào khác
Chỉ cần biết ngay bên cạnh ta đây là gió mưa tan tác
Khát khao một chiếc dù
Nên ta hiểu rõ giá trị của nỗi đơn côi…”

Gặp lại

Cười mà như có lỗi
Với những ngày đã qua
Gặp lại người yêu cũ
Quay đi nước mắt nhoà…

“Anh nhớ em…”

Thế nghĩa là anh chẳng còn nghĩ đến em vào mỗi sớm maiChẳng còn muốn gọi điện vào mỗi tốiChẳng còn đang làm việc bỗng nhắn tin chỉ nói“Anh nhớ em…”Thế nghĩa là anh muốn em quênKhó gì đâu, chỉ toàn là lời nóiChưa một cái nắm tayChưa một ánh nhìn bối rốiCó gì mà…

Rồi một ngày..

Rồi một ngày đá cũng biết niềm đauNhững nỗi đau rất đời và rất thựcHạnh phúc như thủy tinh, tình yêu là gió thoảngĐá chợt buồn… đứng lặng ngàn nămRồi một ngày anh cũng xa emNhư cơn mưa vội vàng mùa hạTàu lắm sân ga, đâu là bến đỗ?Anh đi rồi… xa một tầm tayRồi…