Mây rất thờ ơ

Anh về với bao la
Cỏ xanh vừa chấm ngực
Hiếm hoi như hạnh phúc
Mùa thu ngơ ngác xanh…

Ban công mùa cũ

Em tối nay, thốt nhiên hiểu rằng ban công của em không có điểm tựa, vì ở giữa lưng chừng trời đất, thành ra hụt hẫng dài lâu…

Niệm khúc cuối

Có một tình yêu ngọt ngào thuở trước
Lặng lẽ đi hoang ngày ấy chửa về…

Quán thời gian

Mời em vào quán Thời gian
nâng ly ký ức uống làn hương xưa

Hết thời thương nhớ…

…tôi thấy kỷ niệm bơ vơ quá, bơ vơ giữa những chiều ngơ ngác đang rơi, vì tôi là kẻ cuối cùng níu giữ, mà bây giờ tôi lại buông tay…
Ừ thì rơi. Ừ thì chơi vơi…

Ngày hôm qua

Rồi hôm nào anh đến chơi
tất cả đều đã khác…

Bỗng

Anh ra đi phả buồn vui vào gió
Gửi êm đềm bão tố lại cho em

Đa mang

Đa mang yêu dấu, đa mang nhớ
Sẽ trọn đời ta đa mang nhau…