”Em đã qua nửa cuộc đời bão tố
Bỗng gặp anh, vùng biển lặng của mình…”
Chuyên mục: Nguyễn Thị Hồng Ngát
Long lanh buồn, long lanh cô đơn
Đã có những ngày có thể là vàng Không biết giữ để tuột tay rơi mất Chỉ một lần lười nhác, Chỉ một lần chủ quan.
Đôi bàn tay
Tay ta nằm giữa tay người
Xót tay ai đã da mồi từ lâu
Đi qua bao cuộc bể dâu
Bàn tay ai đỡ trước sau ân tình…
Nhớ một thời cỏ thơm – mây trắng
Sao có lúc lòng buồn đến thế
Dù vẫn cười như chẳng có gì đâu
Mỗi ngày sống vẫn làm đủ việc
Nào đâu hay người đổi mặt thay màu…
Đi tìm sự bình yên
”Sống khó quá làm sao không mệt mỏi
Đi đâu giờ để có được bình yên?
Giữa nhà mình gió bão vẫn từng cơn
Lòng không tĩnh làm sao đời tĩnh được?”
Em!
Em không nghĩ lại thương anh đến thế
Khi ngày lại ngày đơn điệu trôi đi
Các thói quen như vẫn mọi khi
Sáng thức dậy thật bình yên khi thấy nhau ngồi đó
Sợ
Em thấy sợ những ồn ào nháo nhác
Sợ cãi nhau sợ không hiểu được nhau
Sợ nụ cười sợ cả khi nước mắt
Sợ nỗi đau chẳng thể nói được nào