.Hờ hững vui buồn, hờ hững chạm vào nhau. Hai thế giới nhìn nhau trong khô cạn. Một ngày thấy mình hờ hững yêu, hờ hững gắn bó… Đâu phải vì thời gian?
Đâu phải vì hết thương nhớ?
Mà hờ hững lạnh lòng…
Chuyên mục: nỗi buồn
Chỉ em và chiếc bình pha lê biết
”Em chẳng biêt vì sao em yêu anh?
Dù suốt bốn năm chiếc bình hoa của em không có hoa hồng anh đến cắm
Dù những lần chúng ta gặp gỡ
Tính bằng tháng bằng năm…”
Anh thấy không
”Anh thấy không, nỗi buồn đầy bóng tối
Em đã gom để thả kín căn phòng
Khi chật chội nhận ra mình quá rộng
Vắng anh rồi, đâu cũng hóa mênh mông…”
Đường đi nào rồi cũng tới rạng đông
”Đừng để nỗi buồn ám ảnh mình nhiều quá
Khi đêm nay anh chẳng trở về
Gió mùa thu vẫn gợi những say mê
Tim thao thức vẫn cần cơn ngoan ngủ
Và nhất là thôi ủ rũ
Để đừng lạc lõng giữa mênh mông…”
Tháng tám vào cơn đau
”Trên tờ thư viết vội
Tháng Tám vào cơn đau
Trong mỗi ngày trông đợi
Có bạt ngàn nhớ nhau…”
TÌNH ƠI, CÓ THỂ LÀ ĐÃ MUỘN RỒI!
Ta không còn trẻ nữa để nói mình cuồng điên vì tình yêu như người ta hay khuyên bảo, nhưng ta cũng chưa đủ tháng năm cho chữ “già” thốt ra đầu môi, nên ta giằng ta đau ở biên giới giữa lửa nóng và biển cạn. Ta đang ở một nơi mà có thể có tất cả, trong khi chỉ có một ít, và có thể sẽ mất tất cả.
…Người ở đây lúc này, tình ơi, có thể là đã muộn rồi, cho một quãng tim trẻ dại!
Những nỗi buồn vẫn chẳng thể giao cảm cùng nhau
Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?
.
Dù thương chứ ta thương người lắm chứ
Nhưng tất nhiên đời chẳng suôn sẻ vậy
Ta đã cầm chặt quá, đến tuột tay
Ta mất người như mất quả bóng bay
Cứ đứng trông theo mà chẳng biết làm thế nào cho phải…
Đoản khúc gió
Trả lại em nỗi buồn con gái
Những lời mềm dệt mãi thành thơ
Gió bâng quơ đan từng vòng tóc rối
Năm tháng dài và rộng biết không em?