Rứa là hết

Rứa là hết, những đóm tàn tình cũ

Mình buông tay nghe lá rủ lưng đồi

Tình theo gió về nơi mô, ai biết

Chỉ còn mình và cái bóng mình thôi

Chừ làm răng thưa thốt với mọi người

Khi họ hỏi khi mô mời đám cưới

Chao! Thiên hạ vô tình chi quá đỗi

Vết tình đau còn rắc muối, bôi vôi.

Chừ ai dám đi về qua phố cũ

Đường nhựa sôi in cứng dấu chân người

Dẫu vô ảnh vẫn còn nguyên hơi ấm

Của ngày tình khi lá hát vi vu

Chừ ai dám yêu thêm người khác nữa

Khi người xưa vẫn ám ảnh tim mình

Mình vẫn xót khi nghe lời ai kể

Mắt người chừ tắt lụi những lung linh

Rứa là hết, mình thành hai kẻ lạ

Chẳng đưa nhau đi trọn cuộc miên trường

Mùa xuân ấy biết có về trở lại

Để đôi mình nhắc nhớ chuyện yêu thương.

.

Nguyễn Thiên Ngân

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s