Ánh trăng

“Ngửa mặt lên nhìn mặt
Có cái gì rưng rưng
Như là đồng là bể
Như là sông là rừng

Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình.”

Em có về thôn trăng

Tôi lớn lên bằng con tôm, ngọn muống già, trái sấu non, đọt mùng tơi
Bằng sự bòn nhặt suốt đời của mẹ
Cánh cò vẫn trắng nguyên dẫu lời ru không giá thú
Khóm xương rồng gai góc nở hoa.

Lớn lên cùng tuổi thơ

”Tôi như người của năm tháng xa vời
Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại
Tập làm người với những điều khôn dại
Tập nhìn đời nhân hậu như trẻ thơ…”

Nỗi nhớ mùa hè

Có những mùa hè không hề trở lại
Mặc tiếng ve ran, trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ… mờ xa, rồi xa mãi
Khúc nhạc lòng, vương nỗi nhớ bâng khuâng…

Xưa em đi học

Xưa em thả tóc
Hai tà áo bay
Gió lùa qua dốc
Thơm mùa măng mai…

Ký ức tuổi thơ

Bây giờ trẻ con không còn hát đồng dao nữa
Cũng quên luôn tiếng sáo thả lưng đồi
Tôi trở về con chuồn kim bậu cửa
Cánh chạm vào ký ức tuổi thơ tôi….