
Có những mùa hè không hề trở lại
Mặc tiếng ve ran trĩu cánh phượng hồng
Trang sách cũ…mờ xa,rồi xa mãi
Khúc nhạc lòng,vương nỗi nhớ bâng khuâng
Mùa hè xưa, vườn hoa bướm tung tăng
Áo dài thấp vai đi bên tóc ngắn
Bạn bè xầm xì trêu đùa tinh nghịch
Bước vội, nhìn nhau đỏ mặt, thì thầm…
Mùa hè xưa, nắng lụa rải bên song
Tiếng chân ai lao xao về lối sỏi
Để một người bỗng dưng thành thi sĩ
Nắn nót hoài, lận đận những vần thơ
Ai lên bảng ấp úng bài chưa thuộc!
Ai dưới lớp nhìn mắt thoáng rưng rưng!
Ai ngúng nguẩy tóc bên thềm bục giảng!
Ai như gã khờ ngọng mãi thành câm!
Ai còn giữ mùa hè trong kỉ niệm
Cánh hoa khô thơm ngát tuổi học trò
Ai gặp lại,ai xa rồi mất hút
Để suốt đời thương mãi mùa hè xưa?
Thời gian trôi vô tình không nhắc nhở
Mùa hạ về não ruột tiếng ve kêu
Não lòng thay nhành phượng thắm trong chiều
Mưa gọi gió thét gào giờ ly biệt
Bạn bè ơi! Muốn nói lời từ biệt
Nhưng nước mắt nào ứ nghẹn ở lòng tôi?
Môi khẽ run run mà chẳng thốt nên lời
Đành lặng lẽ bước về mưa chưa tạnh
Dù ngày mai chúng mình không kề cạnh
Hãy nhớ rằng lòng vẫn sát bên nhau
Ngày mai sau đến một lúc khi nào
Vô tình gặp nhớ gật đầu chào bạn nhé!…………
Bạn tôi ơi! nếu mai này thức dậy
Bạn có buồn khi ta sẽ xa nhau
Hoa có nở hoa lại tàn rồi đấy
Buổi chia tay ai tránh được bao giờ
Cây phượng Vĩ cũng buồn lòng lưu luyến
Rơi rụng hoa đau thương màu nhói đỏ
Như muốn nới những lời tha thiết lắm
“Xin đó đừng quên đứa bạn này”
Rồi chiều đến ve ca lời “li biệt”
Giờ chia tay đã sắp đến rồi
Sẽ nhớ mãi những ngày thân thương ấy
Sẽ nhớ hoài kĩ niệm buổi hôm nay….
Nỗi nhớ mùa hè_Tạ Dương Ngọc Quỳnh