Em gái

Em đâu biết đến lỡ làng về sau
Em đương lấy sóng làm cầu
Khơi xa làm bến, đáy sâu làm thuyền….

Long lanh buồn, long lanh cô đơn

Đã có những ngày có thể là vàng
Không biết giữ để tuột tay rơi mất
Chỉ một lần lười nhác,
Chỉ một lần chủ quan.

Điều kì diệu của mùa xuân

đôi khi tôi vẫn tự trói buộc bình minh vào những nỗi cô đơn
không đáng gì
mà quên đi âm thanhnáo nhiệt ngoài kia
cuộc sống đang chờ tôi quẫy động…

Phố

Sao phố không tự mình thắc mắc
Giá lòng mình rộng hơn một chút có hay không?

Tháng Giêng

Cả đất trời rộn ràng ngày rất mới
Tháng Giêng tinh khôi như lộc biếc trên cành
Em tới lớp ngỡ mình là chim én
Vút lên trời những nốt nhạc xanh…

Giao thừa

Mùa đông rũ áo
Lòng không giao thừa
Mùa xuân lại đến
Vui buồn đong đưa…

Dù sao cũng cảm ơn đời

Cám ơn những sáng êm đềm
Khói cà phê quyện bên hiên nhà mình
Đứng bên bờ vực tử sinh
Vẫn nghe em hát bản tình ca xưa…

Thơ phục sinh

Ai trong chúng ta cũng có lúc buồn
muốn chết
Nhưng chết như thế nào
cho ra chết mới thật gay!!!