Em có những lúc nhút nhát rụt rè như một con mèo nhỏ
Nhưng vẫn ngóng chờ vuốt ve…
Thẻ: Phạm Thị Ngọc Liên
Núi và em
Lên núi với trái tim đập dồn trong ngực
ước một lần vỡ thành sương thành bụi
thấm đẫm vào cỏ cây…
Một hạnh phúc im lặng
“Trong mọi ồn ã náo động của những hạnh phúc phô trương
hạnh phúc giả dối và nghi hoặc
hạnh phúc tôi im lặng che rèm
làm một giọt sương buổi sáng
êm đềm đi qua tất cả tháng năm…”
Điều kì diệu của mùa xuân
đôi khi tôi vẫn tự trói buộc bình minh vào những nỗi cô đơn không đáng gì mà quên đi âm thanhnáo nhiệt ngoài kia cuộc sống đang chờ tôi quẫy động…
Tự do khát
tự do đến nỗi cô đơn vô cùng…
Bài luân vũ mùa đông
Em như con bướm lạc lõng giữa Sài Gòn mùa đông Không có anh mỉm cười bên cạnh Phố bỗng dưng buồn…
Thu khúc
Vẫn biết đời hạnh phúc chẳng bao nhiêu. Cái thoáng chốc của một thời tuổi trẻ, cái dè dặt của tuổi già rớm lệ, cái mênh mông hiện tại êm đềm. Em bao giờ cũng vẫn là em – là ngọn nến chẳng bao giờ tắt – thứ ánh sáng điềm nhiên hiu hắt – điềm nhiên đi thốc giữa tim người…
Lặng lẽ mình em
Lặng lẽ những hạnh phúc đời thường
Em đã quên…
Có một nửa mặt trăng trong mặt trời
Cháy bỏng những khao khát lặng im
tôi tìm thấy tôi một nửa
yêu tôi như chưa bao giờ…