
Thuở tóc nàng còn thơm mùi ban mai chớm sương, nàng có những câu thề hứa bảng lảng theo vòng xe thẹn thùng. Những cái lắc đầu không đủ sức chống trả sức mạnh của đôi má ửng. Nàng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ quên được những phút giây rộn rã đó…
.Thuở da nàng còn thơm mùi nắng nhuộm, nàng có gói ghém một cuộc tình chờ. Những phím trắng đen của máy tính đã nói hộ nàng lời thương nhớ. Nàng biết đợi chờ là một điều tàn nhẫn. Nhưng nàng tự nguyện đặt mình là nạn nhân trong những tàn nhẫn đó. Nàng tự nguyện nên nàng cơ hồ như sung sướng đến nghẹn lòng… Vì yêu thương nên nuôi dưỡng chớ có ai để dành được đâu?
.Thuở tay nàng còn thơm thơm búp măng, nàng tự nắn nót con chữ cho một nửa đại dương xa thẳm. Khi mối tình đầu và dư chấn qua đi, nàng đủ tỉnh táo không… sao đặt để mình vào điều tàn nhẫn kế tiếp? Những đêm dài quá dài. Đánh thức đêm bằng những tiếng modem 1269 nghẹn ngào và mỏng manh quá đỗi… Nàng lại tiếp tục sương khói mình bằng dây cáp, bằng mực tím, bằng thư tay, bằng màu vàng hoàng điệp nhuốm đầy những con đường hoang nắng.
.Hết thưở hết thì, nàng ngơ ngác nhìn lại mình. Chua xót nào hơn? Cay đắng nào bằng? Ngây thơ trộn lẫn. Những mức nóng chìm dần trong thời gian. Bàn tay trơn tuột về phía quá khứ. Môi hết nồng nàn mùa xưa. Kiêu hãnh vứt bỏ. Không phiền lòng chút nào khi nghĩ về nhau?…
Nàng và người một đã xa xôi quá chừng! Nàng và người hai đã quá chừng xa xôi.
.đời nàng nhìn đời người ngơ ngác. Phải chăng mình lạc mất nhau rồi?
.những cố gắng không bứt rứt ko hối hận. nàng đã có những cố gắng cạn kiệt. vậy điều gì phải làm nàng hối hận khi quyết tâm từ bỏ và chịu đựng sự thất lạc một tình yêu trong cõi nhân gian?
.Nàng thích viết về kỷ niệm. Bởi những hơi ấm xa chỉ còn trong tưởng tượng. Bởi những nỗi đau đã lọc cạn đắng đót rồi. Dư chấn âm thầm và nhẹ nhàng ngọt ngào xâm chiếm từng mảng tim. Từng mảng tim vôi vữa vuốt nhẹ tay nàng khi cô đơn bất chợt, và thì thầm với nàng khi câm lặng xâm chiếm… Chỉ có nàng mới nhận thấy để cảm ơn và hạnh phúc!
.[Nàng bây giờ sống đủ đầy vì kềm mình biết đủ…]
Phiên Nghiên