Uẩn khúc

Anh lắc đầu trước những bài thơ quá buồn
Em cũng muốn làm được những bài thơ vui
Như những người đàn bà hồn nhiên kia

để cho anh đọc.


Sẽ là một thổ lộ đắng
Bởi đã từ lâu
Không có ai tặng một bông hoa cho em trong ngày sinh nhật
và em đã quen với sự tự dỗ mình.


Đắng lắm
Niềm vui
Sẽ hạnh phúc biết bao khi được cười
được nhí nhảnh đi qua số tuổi
và bằng lòng với những câu chúc tụng thực giả của mọi người


Anh không tưởng được nỗi buồn của em
mỗi lần làm thơ chỉ thấy mình bất hạnh
Giá mà em là đàn ông như anh
để có thể nhúng nỗi buồn mình vào từng giọt rượu
ha hả khóc trước đám đông
mà vẫn không ai biết.

Giá em được nhìn trong ánh mắt của anh
nỗi cảm thông thay vì chê trách


Giá mà anh hiểu em hơn …

Phạm Thị Ngọc Liên

[trích từ “Biển đã mất”]

*ừ thì sợ lắm cảm giác này, cảm giác ít ỏi người đồng cảm ” mỗi lần làm thơ chỉ thấy mình bất hạnh”. Những người ôm chữ vào lòng luôn có bao nỗi đau tự nảy sinh không thể cự tuyệt, và luôn day dứt với chính sự bày tỏ của mình!

Uẩn khúc – Phiên Nghiên

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s