Khi anh đi

Khi anh đi
Căn phòng còn lại gì
Những rêu mốc của một thời quá vãng
Những mắc áo không treo
Những bàn ghế thênh thang
Trong không gian mùa dâng mọi úa tàn

Khi anh đi
Căn phòng mất ngủ
Đêm đêm đỏ đèn thao thức chờ trông
Em nhìn đâu cũng giống cánh đồng không
Gió tan hoang
Tấm rèm che rách toác
Kỷ niệm nhạt nhòa rơi rớt ướt xuống bình minh

Khi anh đi
Em còn lại một mình
Em thừa ra gấp đôi và thiếu đi một nửa
Hạnh phúc ơi lầm lạc đến bao giờ

Xin anh đừng về trong cơn mơ
Mắt em ướt suốt cả thời con gái
Khi anh đi em thành loài hoa dại
Nở kiệt cùng trong góc một phòng đơn.
.
Khi anh đi ___ Bình Nguyên Trang

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s