
Có nhiều khi quá buồn
Em muốn nghi ngờ tất cả
cả nắng
cả gió
cả những điều mà tình yêu anh mang lạI…
Em muốn gào lên
Em muốn khóc
muốn đánh đổI
… nhưng lạI sợ mình đuốI sức
đành cúi đầu, câm lặng một niềm đau…
Em muốn chúng mình mãi mãi thuộc về nhau
Sợ tình yêu chạy chân trần trên cát
sợ không thể dừng trước biển khát
nâng niu bờ, sóng lẹm vào sâu…
em muốn một mai này nỗI đau
sẽ tự mất đi trước liều thuốc thờI gian bất diệt
và những gì mà mình có được
sẽ hiền hoà trong ánh mắt ngườI dưng…
.
Tâm cảm – Trần Thị Liên