
Sáng hôm nay trời cũng buồn như hôm qua
trời nắng hay mưa cũng không cần biết
ta đã qua một đêm dài tội nghiệp
thờ thẫn nhìn mình u tối trong gương
Ta vẫn nghĩ là ta bình thản để quên
chưa dễ gì được thế
thời gian qua chầm chậm từng giây
vẫn xót xa đau linh hồn kiệt quệ
Sáng hôm nay phải dậy điểm trang
để thấy ta là người còn đầy hy vọng
để thấy đời không dành riêng ai
phải quên để sống
Vâng rồi ta sẽ quên
ôi thời gian là liều thuốc đắng
biết bao giờ hồn ta bình yên
khỏi đau đớn vì người phụ bạc
Ôi chẳng bao giờ ta còn tin tình yêu
mong manh làm sao thứ tình phiêu lưu
biết có ngày rã tan
mà tình vẫn đầy như biển
người sẽ dửng dưng như lúc người quay đi
ta chẳng dấu được trái tim bi thiết!
Kết thúc __ Phạm thị Ngọc Liên