
*bài thơ “Chia chồng” này ko nổi tiếng, do một người đàn ông viết cho bạn – người phải lấy chồng chung, đã ám ảnh mình suốt cả một thời mới lớn, khi biết là phụ nữ phải khổ đau thế nào…*
Cũng là vợ vợ chồng chồng
một năm mất sáu tháng ròng lẻ loi…
Sân nhà ngăn dậu trầu hôi
khi bên trầu thắm, thì tôi trầu vàng.
Lỡ làng một chuyến đò ngang
kẻ chờ sốt ruột kẻ sang chùng chình.
Tiếng chim rớt tự mái đình
thân mình đỡ lấy phận mình mà thôi.
Thà như ấy quách cho rồi
khi phòng người rạng, phòng tôi tối đèn.
Kẻ làm chị, đứa làm em
kẻ no đứa đói, kẻ thèm đứa dư!
Chia làm sao được tâm tư
sướng vui gói lại khi thu đầy phòng.
Đêm về chăn đắp ngang thân
gió chi lạnh đến hai lần gió ơi!
Đã mang tiếng có chồng rồi
dám đâu ngẩng mặt nhìn trời thở than…
Chợ tàn, quang gánh dở dang
đò đông chậm bước lỡ sang chuyến chiều…
Kể từ khi được người yêu
tôi đâu có dám bước liều qua sông.
Ngày xuân kẻ bế người bồng
đi bên cạnh chồng mà vẫn nhón chân.
Tính chi hết chuyện xa gần
chia chi hết được mọi phần đục trong.
Những đêm được ở bên chồng
giật mình nghe nấc nơi không có gì.
1999-2000
Chia chồng_Lê Quang Sinh