Thơ cho một người họ Huỳnh

*đọc rồi ngẫm 1 bài thơ từ 1966, thì ra những tuổi trẻ nhiều thế hệ có muôn phần giống nhau…*

Tôi vẫn thế trở về đây – đơn độc

Một hồn sầu trấn ngự một non cao

Môt vai xiêu, một cổ xiết ân – cừu

Một đầu nặng chất mang tình thảm thiết

Người vẫn thế gánh đời tôi thua thiệt

Mắt vẫn buồn như suốt dạo tôi đi

Tóc đương xanh nhưng lòng đã bạc nhiều

Chân bé nhỏ đi trong sầu bão lớn

Tôi hư hỏng với nửa đời lêu lổng

Nửa đời buồn như chiếc lá khuya bay

Những buổi chiều ngồi đợi nắng ăn tay

Người thơ dại biết đâu lòng tôi tức tưởi

Người xa cách như chưa hề gần gụi

Làm sao người hiểu được đớn đau tôi

Những ước mơ là ngục tối đời đời

Nhốt tham vọng không bao giờ đạt được

Như con nước đã chọn đời xuôi ngược

Người âm thầm trông đợi phút thăng hoa

Như bóng cây nép khuất một hiên nhà

Như thực sự không bao giờ thay đổi

Tình muôn thuở nên suốt đời vẫn mới

Môi đam mê nên vẫn nụ hôn đầu

Ngực thanh tân nên hơi thở nhiệm màu

Tôi phủ phục dưới chân người – yếu – đuối

Tôi vẫn thế trở về đây thú tội

Tội yêu người hơn cả lúc ra đi

Và mai sau, tôi – nấm cỏ xanh rì

Xin bia mộ ghi tên người – cứu – rỗi

Người vẫn thế, vì yêu nên đắp đổi

Những hụt hao, lở sút ở đời tôi

Bên đắng cay, nhục nhã ở lòng người

Ai mai phục giùm tôi một hồn đắm đuối

Ai cờ xí đi trong tình tôi vời vợi

Cho tôi về theo nhã nhạc đêm nay.

(14-12-69)

Thơ cho một người họ Huỳnh__Du Tử Lê

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s