Tự bạch

*một bài thơ hay buổi sáng như tách cà phê đậm đà đánh thức mọi giác quan…*
.
Hãy tha thứ cho em
Nếu tình em chưa đủ để thuyền anh neo bến
Nếu nước mắt đắng cay của em không đủ để tưới bật mầm Hạnh Phúc
Và vòng tay em quá nhỏ để ôm trái tim anh đa mang

Gánh nặng chúng ta trót cùng đeo
Buông tay đi, nếu anh thấy mệt
Đừng ngại biển rộng sức em không đủ
Mà chìm
Anh sẽ vẫn thấy em nơi đáy sâu khi anh cần tìm

Ngày nhỏ, Ba dạy em chữ Tâm
Cuộc đời dạy em thêm chữ Nhẫn
Em đã lĩnh hội được cả hai chữ Ba và đời trao tặng
Duy chỉ có điều
Em chẳng biết ghép hai chữ đó với nhau
Không dám lạm dụng lòng tốt của người yêu
Sợ làm đau cả kẻ mình lỡ ghét
Cũng chẳng dám dựa vào ai đâu
E người lùi chân, mình sẽ ngã
Đâu phải lần nào cũng đứng được lên?

Người ơi!
Không gì Thanh thản hơn là chỉ dựa vào mình
Không gì Cô độc hơn là chỉ dựa vào mình.

Tự bạch__Đoàn Ngọc Thu

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s