Đôi khi thèm được ngủ trong nỗi buồn xưa

Đôi khi thèm được trở lại những ngày tháng cũ

Thèm được úp mặt vào nỗi buồn

Khóc.

Giá về lại đêm mùa xuân bên vỉa hè Trần Phú

Chỉ có mưa và con đường vắng

Vắng đến nghe rõ nỗi sợ hãi đang run rẩy.

Giá được nắm tay Người chuyện trò

Nói tiếp những lời trẻ con ngớ ngẩn

Giá còn mơ những giấc mơ dang dở về anh.

Giá cây bút chì trong tay còn có thể ngân lên bài hát

Em sẽ viết những cảm xúc, những nghĩ suy, những nỗi niềm

Trên trang giấy

Rồi đặt trong entry nhỏ

Mong một ngày tình cờ Người đọc

Sẽ nhận ra…

Từ lúc nào chúng ta đã đi qua

Những tháng năm tuổi trẻ, những hẹn thề

Từ lúc nào câu hát cũ

“Would you wait for me forever?”

Không còn khiến anh nhắc thầm em nữa?

Đôi khi thèm được ngủ trong nỗi buồn ngày xưa

Thèm nếm vị nỗi nhớ vừa ngọt ngào vừa xót xa đến tội.

Cây bút chì bị câm rồi

Những nghĩ suy em làm đau trang giấy mỏng

Ừ thôi, không viết, không nghe, không hỏi

Vì sao một tình yêu lặng lẽ qua đời…

Đôi khi thèm được ngủ trong nỗi buồn xưa__Lan Tử Viên

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s