
*Trời! Viết cho mình hay sao í! :)*
Là một ngày người ở trong thế giới của ta
Nhưng chẳng gánh nổi dùm nhau một nỗi muộn phiền
Ta bình thản với những nỗi đau chẳng gọi tên ra nổi
Người lạ lùng tìm những an nhiên…
Là một ngày tay người trong tay ta nhưng chẳng chút bình yên
Khi ta biết tâm trí người ở nơi xa xôi diệu vợi
Chẳng cần biết ngoài kia là điều gì tuyệt vời đang chờ đợi
Nhưng người vẫn muốn ra đi…
Là một ngày ta biết chẳng thể ngăn nổi một sự chia li
Nhưng vẫn mong người đừng đi, và ở bên ta
Lâu như là người có thể
Ta biết cả người và ta chưa bao giờ đi đến tận cùng của câu chuyện kể
Và ta cũng chưa bao giờ là người kể chuyện tài ba
Nhưng ta sợ hãi mọi sự chia xa
Như là loài hoa sợ bóng tối
Và khi ta nói rằng Người đừng đi, cứ ở yên đấy thôi
hẳn người đọc thấy trong mắt ta
rất nhiều bối rối…
Là một ngày ta hững hờ khi ta biết buông tay
Cho cánh chim bay đi về một ban mai khác
Chẳng thiện lương gì nhưng cũng chẳng muốn mình là kẻ ở ác
Nên là, Người cứ đi đi
Ta hóa đá cùng nỗi buồn đến rất nhiều khi
Nhưng mãi mãi mong người hạnh phúc…
Là một ngày ta nhận ra
Chao ôi, sao đến nỗi buồn của ta cũng toàn là cơ cực
Và hạnh phúc là niềm khát khao lớn lao mà ta biết rằng có thực
Nhưng chưa chạm tới bao giờ…
Là một ngày ta đánh cược với cuộc đời bằng cách đợi chờ
Cho một ban mai sẽ khác
Khi niềm tin bảo với ta rằng người rồi cũng chỉ như chú chim đi lạc
Sẽ bay về nhanh thôi
Khi nhận ra nơi đâu là ngập ánh mặt trời…
Là một ngày ta tập tin vào chuyện cổ tích của cuộc đời
Rất khó tin, và không thực
Vậy thôi…
Có một ngày__Việt Anh