Không đề

“Bóng anh lẻ, mờ mờ con đường nhỏ
Nỗi nhớ em, lạnh một tứ thơ gầy…”

Không đề cho một người

“Em ở đâu cho tôi được đến tìm
Mùa hạ ép con ve khô xác
Bắng lăng tím tự bao giờ còn ngơ ngác
Em về đâu sau giờ học cuối cùng?”

Không đề cho một người

“Em ở đâu cho tôi được đến tìm
Mùa hạ ép con ve khô xác
Bắng lăng tím tự bao giờ còn ngơ ngác
Em về đâu sau giờ học cuối cùng?”

Đếm tuổi

“Tôi đếm tuổi mình bằng những sợi mùa thu
Bằng những gót chân trăng nhón qua thời tóc rối
Bằng những giọt cà phê bốc khói
Âm thầm tan vào hun hút kẽ đời…”

Đàm Huy Đông

“Thế là hết chẳng yêu nhau được nữa
Cổ tích ngày xưa xin buộc cọng rơm vàng
Kỷ niệm gửi vầng trăng cất giữ
Trôi qua đời những bong bóng thời gian.”

Đếm tuổi

”Tôi đếm tuổi mình bằng những rong chơi
Bằng những chuỗi hoàng hôn tôi xâu trong nỗi nhớ
Bằng những hạt cườm lăn đến cuối chiều thì oà vỡ
Thành mưa.”

Không đề cho một người

Có một ngày em đi về phương ấy
Một mình anh ngồi lại ở dốc đời.
Bão giông, những chân cầu đổ gãy
Mà trời mãi xanh màu hai mươi…

Thắt nút câu thơ

Rồi có thể một mai khô nước mắt
Em lại về vá víu bão giông xưa
Biển uống vạn dòng sông, lòng chẳng nhạt
Ta bơ vơ sót lại khói sương mùa…

Từ giã

Chiều bình thản như những chiều hẹn trước
Em về đi, anh nhận hết phong ba…