Một chiếc lá khô cũng chưa bao điều diệu kỳ
Nghe mùa xuân có điều muốn nói
Đèn đã nhuộm đỏ cửa nhà từ khi trời chưa tối
Căn nhà tranh mạ lên sợi khói dài....
Con rắn sắp trườn theo cắn gót chân ngươi?
Ta như mảnh sân vuông trong mùa lúa chín!
Hãy biết đếm tuổi mình không phải bằng xuân đến
Mà trong dòng suy nghĩ nợ người dưng....
Chiếc lá đã dầy lên những sợi gân xanh
Còn tiếc điều gì mà níu tuổi
Chỉ cần nhận ra mình dù trong giấc ngủ
Mỗi dòng sông ta đâu dễ chối từ....
Vũ Đình Duân