Là cánh hạc đậu vào thơ buổi ấy Mẹ còng lưng soi mái tóc mây bay Bốn phương gió cứ se lòng ngọn Bấc Ngóng con xa trôi nổi dạn dày Mái tranh dột che phía nào cũng ướt Thèm tay con chia lửa ấm bàn tay Ngày lũ lớn lòng sôi như bọt nước để gió cuồng xô cổng trước vườn sau... Chén cơm nóng đỡ lòng đêm trở gió là hạt gạo thơm thơm thảo mọi miền Bao cảm xúc cứ trao lên khoé mắt Giữa tình chung xon xót một niềm riêng Con xa quá tầm tay già vói tới khuất mù trong mưa kín mấy truông đèo Gió bão đi qua buồn đau chưa ngớt Nhớ con lòng như nước lũ vang reo... Nguồn: Mưa mùa bất chợt (thơ), H.Man, NXB Văn học, 2010
