Cho tri kỷ

Bởi lúc trông anh ngồi giở sách
Những ngón tay xương, cái nhíu mày
Em hiểu vì sao còn thương vậy
Dẫu đã qua rồi những đắm say.

Anh ngồi im ắng bên khung cửa
Bó cúc mua lâu lặng lẽ tàn
Tách cà phê nóng đang uống dở
Ngoài phố mùa thu sắp sửa sang.

Anh đọc gì thế, em chẳng rõ
Vùng đất xa xôi, thế kỷ gần
Hay trong sách có người phải khổ
Sao ngước nhìn em, dáng bâng khuâng?

Anh có thể buồn, tri kỷ ơi
Cuộc đời cơ bản rất chơi vơi
Mặc kệ ai bảo rằng đa cảm
Riêng em, điều đó rất con người.

Em là cốc nước trên bàn rượu
Là kẻ lặng im giữa đám đông
Là bông hoa nhỏ nơi mép phố
Bàn tay thấu hiểu để anh cầm.

Nguyễn Thiên Ngân

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s