NHỚ THƠ!

“Ta với người ừ tri kỷ tạmĐàn ca một chuyến, vậy rồi điKẻ trú non cao nhìn gió thẳmNgười xuôi sông lớn mộng kinh kỳ…” Thơ Nguyễn Thiên NgânHình Phiên ở Huế. Phiên đã về, và rất nhớ thơ!

Rứa là hết

Rứa là hết, những đóm tàn tình cũ Mình buông tay nghe lá rủ lưng đồi Tình theo gió về nơi mô, ai biết Chỉ còn mình và cái bóng mình thôi Chừ làm răng thưa thốt với mọi người Khi họ hỏi khi mô mời đám cưới Chao! Thiên hạ vô tình chi quá…

Cho tri kỷ

Em là cốc nước trên bàn rượu
Là kẻ lặng im giữa đám đông
Là bông hoa nhỏ nơi mép phố
Bàn tay thấu hiểu để anh cầm.

Cần gì ?

Thôi đừng nói chuyện kiếp sau
Khi ta đã gặp được nhau kiếp này.
Ta chờ người cả trăm năm
Chờ thêm chút nữa cũng không sao mà…

Như qua sông rồi phải đốt cây cầu

Biết làm gì để lòng nguôi gió bão
Phút nhìn nhau mà thấy vẫn thương nhiều
Biết làm gì để mình quên tất cả
Để thôi nhầm chuyện cũ với tình yêu.

Giấc mơ đại dương

Tôi lại bắt đầu mơ về biển cả
Mơ về hải trình mà chiếc thuyền trong mơ sẽ đi qua
Nhưng duy chỉ có một điều khác trước
Là tôi cần một người để chia sẻ đường xa…

Giấc mơ đại dương

Tôi lại bắt đầu mơ về biển cả
Mơ về hải trình mà chiếc thuyền trong mơ sẽ đi qua
Nhưng duy chỉ có một điều khác trước
Là tôi cần một người để chia sẻ đường xa…
.

Tự bạch

”Thì có chứ, ta cũng xao xuyến chứ
Cũng nhớ nhung, nghĩ ngợi suốt bao phen
Nhưng lòng người, ta chưa rõ trắng đen
Ta hèn lắm, dấn thân hoài sợ chết…”

Ngược mưa

”Ngược mưa
Bỗng thấy thương mình
Kẻ dại khờ háo hức lao đi giữa tầm tã, mông mênh
Để nghe lại những điều đã cũ…”