
“Bạn hỏi một khi người ta đã đối với mình bạc bẽo, sao phải đối lại tử tế? Nhân gian vì cái so đo này, cái tính toán đa mang này mà mòn mỏi khổ đau. Chúng ta trong mỗi mối quan hệ, giống như mặt biển và bầu trời, tưởng gần nhau lắm nhưng hóa ra lại rất xa, không thể nào chạm được. Những phút người ta có thể giao cảm và thấu hiểu nhau mong manh như chân trời. Nhưng có một sự thật, màu của biển là màu của bầu trời, phần lớn màu sắc biển hấp thụ và phản ánh lại cái màu bầu trời đưa tới. Nếu mình cho đi một bầu trời trong vắt sẽ nhận lại một biển khơi xanh thẳm. Nếu mình đối xử với người bằng mây đen khói ám, biển người cũng sẽ gào thét âm u. Cho nên, người dẫu bạc thì lòng mình hãy giữ màu xanh đi, rồi có ngày người yên tĩnh mà nhìn thấy, hoặc ít ra thì lòng mình cũng an tĩnh rồi.”
.
“An trú giữa đời” | Phiên Nghiên