Không đề cho một người

 

Em ở đâu cho tôi được đến tìm
Mùa hạ ép con ve khô xác
Bắng lăng tím tự bao giờ còn ngơ ngác
Em về đâu sau giờ học cuối cùng?

Em ở đâu cho tôi được đến tìm?
Màu áo cũ như màu mây xuống phố
Ba năm học bàn số năm ô cửa
Đếm được mấy lần tôi trò chuyện cùng em?

Em ở đâu cho tôi đựơc đến tìm?
Ánh mắt em
Một lần kiểm tra tôi lén xem trộm sách
Để đến tận bây giờ còn day dứt
Ánh mắt em.

Em ở đâu cho tôi được đến tìm
Tôi gắng học để trước em không kém cỏi
Những bài toán cả lớp tin rằng một mình tôi giải nổi
Tôi vẫn biết là em đã làm xong

Có bao giờ em hiểu tôi không?
Tim tôi đập rung trong tầng đá lạnh
Em yên lặng em bước qua kiêu hãnh
Tôi nghe lòng nhức nhối phía xa xôi

Không một dòng lưu bút cho nhau
Giờ văn học cuối cùng tôi mượn cây thước kẻ
Em vẫn chỉ lặng lẽ đưa, lặng lẽ
Giá như em……….

Đàm Huy Đông

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s