Sấp ngửa bàn tay

Bốn mươi tuổi rồi anh còn được nhớ nhung
Thì ở rừng xanh mộ bạn anh thêm một lần thay cỏ
Những lớp lá xanh, lá vàng, lá đỏ
Rụng xuống đất rồi đi đâu…

Một thoáng mùa thu

Tôi chậm bước nơi lối mòn nghiệt ngã. Em vội đi biền biệt một góc trời.
Mắt thoáng giật như lặng thầm nhắc nhở. Vết hằn nào mãi in dấu trong tôi.

Chiều chuyển gió

Sống bên em thấm thoắt mấy năm trôi
Lòng sao vẫn ngỡ ngàng như mới gặp?

Buổi sáng

Tiếng chim gì không rõ
thưa thớt trong mưa
Feeling Blues
nghe chật quá…

Tàn thu

Này những hàng cây đứng trơ xương
Có đứng như ta đứng nát lòng
Có như ta đứng chờ không hẹn
Một người… không biết nhớ ta không?

Em và mùa xuân

Em chợt đến, phù du như bóng xế
Ta bàng hoàng thức giữa cơn mơ
Em có để chút gì trên dấu cỏ
Mà hương thơm bay suốt bốn mùa…

Có một thời anh là của riêng em

Có một thời anh là của riêng em
Từng ý nghĩ đọng trong từng ánh mắt
Anh nhìn em, những gì em cảm nhận
Tất cả giành cho em – cho riêng em…
.