Khúc nhạc buồn

Ở đâu ta trốn được nỗi buồn
Mà nhân thế chừng như hẹp quá!

Tháng bảy

Em lấy chồng
Trời ơi, biền biệt…

Rồi con sẽ lớn

Gió sẽ quất phía “nhà không nóc”
Nhưng lỗi lầm ngày xưa không bật khóc
Mà hóa tiếng cười con
tròn lại một con người…

Thơ sau đêm chia tay

Nào có phải ai tình đầu cũng đến đích đâu em
Có phải ai khi yêu cũng một lần mà thủy chung mãi mãi
Có phải ai khi chia ly cũng biết đứng lên ngay nhìn lại
Có phải ai khóc- cười cũng rạch ròi những khoảng cách phân chia…

Nếu thật buồn

Nếu thật buồn em cứ về với biển
Sẽ gặp vầng trăng ngụp sóng phía xa mờ
Sẽ thấy bóng một người nôn nao thức
Sẽ thấy còn nguyên vẹn một giấc mơ…

Có phải là vu vơ

Phố thu thì dài lắm
Mênh mang và xa xăm
Người với người đông lắm
Biết ai là tri âm?

Hoài

Từ thuở hai mươi lòng cứ tưởng
Ngàn năm tay đẹp vẫn trong tay.
Gió đâu bỗng đổi chiều xoay hướng,
Tình ở đầu môi, ở cuối mày!

TÔI BIẾT NGƯỜI TA PHẢI SỐNG DÀI NHƯ VẬY, ĐỂ TÌM MÃI MỘT CƠ DUYÊN…

Tôi biết người ta phải sống dài như vậy, để tìm mãi cơ duyên gặp một người mà mình có thể nép vào lòng chia sẻ cùng một nhịp cảm giao, để san đi nhiều trắc trở! Đời ngắn quá đủ làm cho người ta mất kiên nhẫn mà lao vào nhiều lạc-duyên, nhưng thời gian sao có thể giấu che…

Bờ môi buốt

.Em hoảng sợ khi những gì mình cho đi không bao giờ được hồi đáp. Dẫu biết không đo đếm luật nhân thế vô hình, nhưng chênh vênh quá em cứ mòn mỏi và bỏng rát từng ngày.
Em tựa vào đâu để được khát cháy lần sau nữa?