CÓ MỘT TUI ĐỨNG CHỜ TUI LỚN LÊN…

Trưởng thành nghĩa là phải trả giá đắt, không chỉ là những bài học của cuộc đời, mà còn là gửi trả những con người mình từng thương yêu đi theo gió bụi.
Tui-con-nít chưa bao giờ biết được rằng, những điều đơn giản mà nó mong mỏi, như hỏi coi sao tay người nóng vậy, mùi gì trên tóc mà thơm quá vậy, cảm ơn bài hát qua radio nghen, hay thú nhận hồi đó tui thương người dữ lắm… tới khi đủ can đảm để thấy mình không còn bị tổn thương nữa, thì cũng không còn cơ hội nữa. Người kia đã gửi cho tui-kia một sự im lặng rồi ra đi mãi mãi…

THƯƠNG NHỚ MƯỜI HAI…

Nàng sợ phải nhìn thấy cảnh nàng đắm-say-một-mình giữa vùn vụt hân hoan cũ kỹ, nên đành đoạn có lỗi với tháng mười hai.
.Lẽ ra phải dành cho Giáng sinh một ngày ở triền dốc tràn ngập dã quỳ và thoảng nhựa thông.
.Lẽ ra phải dành ngày cuối năm cho một ly sinh tố dưa hấu đỏ ngoác miệng cười trên bờ biển êm đềm vỗ sóng.
.Lẽ ra phải dành khắc giao thừa cho một cơn mơ bất chợt nào đó trên phố đèn lồng Hội An.
.Lẽ ra…

TUI THƯƠNG TUI QUÁ!

Tui thương tui quá tui ơi! Đó là khi tui nhận ra mình can đảm một cách hèn nhát. Tui xông pha vào mọi mặt trận của người khác, đấu tranh dùm họ, cổ vũ họ, vỗ về họ, tui mặc trái tim mình lên rêu. Tui mặc kệ trái tim son trẻ của tui vui vầy vì nỗi niềm chẳng phải của mình, để có một đêm nằm lên gấu váy nhàu, thèm một bàn tay vuốt cọng tóc con, hôn lên đôi mắt, nói rằng Người thương tui vì nỗi niềm của tui… [ đó là Người tui biết rõ, nhưng tui lại không biết ở đâu]

QUAY LƯNG LÀ GIANG SƠN KHÁC!

Người yêu vừa mới đó, tay trong tay đó, mắt môi lúng liếng cùng nhau. Ngay ngày mai thôi có thể là người dưng… Người-dưng-nước-lã…
Bạc bẽo trần gian chưa bao giờ là tội lỗi của cuộc đời, của cuộc tình, mà chính của con người, người mà lúc nào cũng nghĩ suy rằng, ngoài kia là một giang sơn khác, trong khi tay mình đang có cả giang sơn…

ĐƯỜNG TƠ MONG MANH NHƯ KHÓI…

Rõ là tri kỷ không đem lại một cảm giác giận dữ tột cùng như người yêu, và người yêu không đem lại sự an toàn rộn rã như tri kỷ. Yêu thương nào cũng tột cùng, có thật như vậy không? Rồi sẽ tới đâu rồi sẽ như thế nào khi ai cũng có con đường riêng rẽ…

Ở giữa chông chênh

Càng nhiều kỷ niệm càng nhiều thương yêu thì càng nhiều đau đớn. Tôi cũng nhận ra người ta không để lại cuộc đời tiền bạc địa vị, người ta để lại cho đời những câu chuyện đẹp, để lại những nỗ lực lớn lao hay niềm đam mê cháy sáng. Khi đối diện với chuyến đi của ai đó mỗi ngày, khi gần cuộc chết của mình hơn mỗi phút, tôi lại lao vào sống…

Rời một mùa yêu

..Bạn hỏi sao tôi không mở lòng để lại yêu? Tôi chỉ cười thôi. Mỗi ngày tôi đều phủi bụi trái tim mình, tôi sợ nó già cỗi và bảo thủ, may mà chưa vì tôi vẫn còn liều lĩnh và can đảm lắm…
.Nhưng tôi không thể nói cho bạn hiểu được một điều mình đã ngộ rằng, thì ra vì mình sợ người khác làm tổn thương những cảm xúc ngọt ngào nuôi dưỡng tim mình, và giá trị tình yêu mình gìn giữ, nên mình đã tránh xa họ!

Hờ hững yêu

.Hờ hững vui buồn, hờ hững chạm vào nhau. Hai thế giới nhìn nhau trong khô cạn. Một ngày thấy mình hờ hững yêu, hờ hững gắn bó… Đâu phải vì thời gian?
Đâu phải vì hết thương nhớ?
Mà hờ hững lạnh lòng…