Ngày xưa có mẹ

Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ…

Bông Hồng Cài Áo

“Thương mẹ là một cái gì rất tự nhiên… Thương mẹ là một vấn đề hưởng thụ… Một món quà như mẹ mà còn không vừa ý thì họa chăng có làm Ngọc hoàng Thượng đế mới vừa ý, mới bằng lòng, mới sung sướng. Nhưng tôi biết Ngọc hoàng không sung sướng đâu, bởi Ngọc hoàng là đấng tự sinh, không bao giờ có diễm phúc có được một bà mẹ.”

Nhớ mẹ

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
.

Bài học đầu cho con

Quê hương là gì hở mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê hương là gì hở mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều…

Viết cho ngày con bắt đầu yêu

Biết nói gì với con dù trải nghiệm nhiều lần
Mẹ mới nhận ra đàn ông đều thế cả
Mới nhận ra tình yêu mong manh quá
Mẹ chỉ còn nỗi trống rỗng bình yên…

Áo trắng má hồng

Áo trắng là áo trắng bay
Thấp tha thấp thoáng tháng ngày mỏng manh
Rừng xanh ai nhuộm mà xanh
Má hồng ai nhuộm mà quanh năm hồng…

Tim em

Từ đấy thương cha em nín khóc,
Cha em thường thấy mặt em vui
Người đời cũng tưởng em sung sướng
Em biết tim em đã nát rồi!

Tiếng mình

Đất lành chim đậu rợp cây
Nguồn xa thì sáng, giếng đầy thì trong
Tiếng mình bà nói thương ông
Cha nói thương mẹ giữa đồng nắng trưa…

Việt Nam quê hương ta

Việt Nam đất nước ta ơi
Mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn
Cánh cò bay lả rập rờn
Mây mờ che đỉnh Trường Sơn sớm chiều
Quê hương biết mấy thân yêu
Bao nhiêu đời đã chịu nhiều thương đau
Mặt người vất vả in sâu
Gái trai cũng một áo nâu nhuộm bùn…