Đất nước mênh mông, đời anh nhỏ hẹp
Tàu gọi anh đi, sao chửa ra đi?
Chẳng có thơ đâu giữa lòng đóng khép…
Tác giả: tkfiction
Xuân tha hương
Chị ơi, Tết đến em mua rượu
Em uống cho say đến não lòng
Uống say cười vỡ ba gian gác
Ném cái chung tình xuống đáy sông…
Khi tháng năm lên tiếng
Năm nay hoa mai lại nở trong nhà
Đứa con gái theo chồng sẽ suốt ngày bận rộn
Đứa con gái đi học nơi xa sẽ vất vả một mình
Đêm của mẹ sẽ dài
Giấc ngủ chẳng bình yên
…
các con chưa đi mà mẹ vô cùng nhớ
khi tháng năm nhắc nhở bao điều…
Ông Đồ
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ?
Hẻm nhỏ
Giữa Sài Gòn muôn vạn điều không – có
Bỗng nhận ra mình tay trắng vẫn hoàn tay…
Nỗi nhớ Sài Gòn
Này bỗng nhiên như một kẻ mộng du
Em nhớ quá những tháng ngày ở đấy
Bạn bè thật thà kẻ khôn ngoan khờ dại
Khi bỗng nhiên xa… xa quá Sài Gòn.
Con đi lấy chồng
Mẹ không thể cho con những gì chưa biết tới
Hãy yêu quý cuộc đời như mẹ đã yêu con!
Hãy tiết kiệm thứ còn lại duy nhất
Nói thật
Bọn tôi đàn ông cũng có khi rơi nước mắt
Khi nhìn xác đồng bào, ôm trong tay đồng đội.
Sắt đá vẫn nghẹn ngào.
Nhưng các em ạ
Chúng tôi không bao giờ rơi lệ
Những chuyện tào lao…
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang ở đâu mảnh vườn trĩu nặng lời ru của mẹ?
Tiếng hát nhép người đẹp cởi truồng đuổi mất cánh cò cánh vạc!