NGƯỜI TA SỐNG TRÊN ĐỜI ĐỂ LÀM GÌ NHỈ?

Tình yêu* là thứ duy nhất đáng để hy sinh và học hỏi, chỉ có một cách để học nó, và cách này đi ngược bản ngã tham cầu đem về của con người, đó là cho-đi. Thành ra tất cả những bài học về tình yêu đều khó, và rất ít người đi qua lại không đau khổ.
*Tình yêu: Không chỉ riêng tình yêu đôi lứa, mà là tình yêu chúng sinh, tình yêu gia đình, tình yêu đồng loại… Bạn có chắc bạn thương yêu con mình bằng một tấm lòng không vị kỷ? Bạn có chắc bạn đang giúp đỡ bạn mình không chờ sự hồi đáp?

Viết cho mình

muốn trôi theo đám mây ngàn
muốn yêu cho đến lỡ làng thì thôi…

Ừ THÌ LỖI TẠI NHỮNG VÌ SAO…

Bạn nhớ nghen, lúc có gì mà ngang trái đau lòng quá, cứ đổ thừa những vì sao… Rồi buông xuống mà sống cho tốt hơn, vì chính cái sự đau đớn kia mà còn lấp lánh vậy, cuộc sống quý giá này lấp lánh biết bao nhiêu…

Không đề

À thì ra phải biết buông bỏ mới có chỗ tiếp nhận cái mới, người mới, tình mới. Biết ơn những điều đã qua và tôn trọng những điều sắp tới, đó mới là cách sống!

Rồi con sẽ lớn

Gió sẽ quất phía “nhà không nóc”
Nhưng lỗi lầm ngày xưa không bật khóc
Mà hóa tiếng cười con
tròn lại một con người…

Ở giữa chông chênh

Càng nhiều kỷ niệm càng nhiều thương yêu thì càng nhiều đau đớn. Tôi cũng nhận ra người ta không để lại cuộc đời tiền bạc địa vị, người ta để lại cho đời những câu chuyện đẹp, để lại những nỗ lực lớn lao hay niềm đam mê cháy sáng. Khi đối diện với chuyến đi của ai đó mỗi ngày, khi gần cuộc chết của mình hơn mỗi phút, tôi lại lao vào sống…

XIN NGƯỜI MỘT TẤM KHOAN DUNG…

.Khi tình yêu biến mất khỏi trái tim, ta cần khoan dung cho nhau để không thấy tội lỗi giữa những buộc ràng, không phải vì miệng đời mà níu kéo chút hạnh phúc sứt sẹo.
.Em đã thấy bao cảnh người ta phải ngậm ngùi sống cùng nhau vì những danh nghĩa gán ghép. Mình chỉ có một cuộc đời, nên nếu đã chạm đến tận cùng mà vẫn không thể đi tiếp nữa, xin cho em một tấm khoan dung và lòng can đảm lớn lao để thanh thản buông tay anh…