Bỗng nhớ lại… Mọi điều sao giản dị
Tôi như em – vụng dại đến đau lòng
Chỉ cần một trong hai người biết nghĩ
Lúc bấy giờ ta dễ mất nhau không?
Chuyên mục: Ký ức
TUI THƯƠNG TUI QUÁ!
Tui thương tui quá tui ơi! Đó là khi tui nhận ra mình can đảm một cách hèn nhát. Tui xông pha vào mọi mặt trận của người khác, đấu tranh dùm họ, cổ vũ họ, vỗ về họ, tui mặc trái tim mình lên rêu. Tui mặc kệ trái tim son trẻ của tui vui vầy vì nỗi niềm chẳng phải của mình, để có một đêm nằm lên gấu váy nhàu, thèm một bàn tay vuốt cọng tóc con, hôn lên đôi mắt, nói rằng Người thương tui vì nỗi niềm của tui… [ đó là Người tui biết rõ, nhưng tui lại không biết ở đâu]
Rời một mùa yêu
..Bạn hỏi sao tôi không mở lòng để lại yêu? Tôi chỉ cười thôi. Mỗi ngày tôi đều phủi bụi trái tim mình, tôi sợ nó già cỗi và bảo thủ, may mà chưa vì tôi vẫn còn liều lĩnh và can đảm lắm…
.Nhưng tôi không thể nói cho bạn hiểu được một điều mình đã ngộ rằng, thì ra vì mình sợ người khác làm tổn thương những cảm xúc ngọt ngào nuôi dưỡng tim mình, và giá trị tình yêu mình gìn giữ, nên mình đã tránh xa họ!
Tôi đi học
“Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều, và trên không có những đám mây bàng bạc, lòng tôi lại nao nức những kỷ niệm mơn man của buổi tựu trường.
Tôi quên thế nào được những cảm giác trong sáng ấy nảy nở trong lòng tôi như mấy cành hoa tươi mỉm cười giữa bầu trời quang đãng…. Cảnh vật chung quanh tôi đều thay đổi, vì chính lòng tôi đang có sự thay đổi lớn: hôm nay tôi đi học”
Ngày xưa có mẹ
Cổ tích thường khi bắt đầu
Xưa có một vị vua hay một nàng công chúa
Nhưng cổ tích con
Bắt đầu từ ngày xưa có mẹ…
Điều khó hiểu
hết một triệu ngày như một ngày
trong giấc mơ mới nảy mầm
tôi vẫn ước mình được anh yêu
bằng giọt yêu cũ nhất
trên cánh đồng hoang mạc đầu tiên…
Còn lại gì từ năm mười tám tuổi
Còn lại gì từ năm mười tám tuổi
Lửa đã tắt và tro đã nguội
Lạc mất mùi hương trên những đóa hồng khô
Năm tháng rơi như lá phủ mặt hồ…
Ngõ đợi
.Ngõ đợi nào rồi cũng nhạt nhòa theo năm tháng dần phai…
Có bình yên nào ở lại với những con đường? Khi những ngõ đợi của tôi dần khuất xa và biến mất. Khi chính tôi cũng biến mất, thảng thốt đến đau lòng khi nhìn thấy mình thay đổi. Ủi an mình đó là lỗi của thời gian…
Miền nhớ
Trong lòng ta mùa phượng vĩ rất gần
Mùa hoa của tuổi học trò rạo rực
Để mai này trên bước đường xuôi ngược
Nhớ một thời gió cuốn tóc mây bay…