Sớm mai ra, một buổi sớm bình thường
Tôi dừng lại trên đường, lắng nghe tiếng chim đầu xuân vui vẻ
Thấy len lỏi trong tim một nỗi buồn khe khẽ
Biết mình đã khác hôm qua…
Chuyên mục: nỗi buồn
Em điên nhức nhối
“thôi thì cứ bay đi
đầu thai thành cơn gió
thay ta về nam
thay ta về núi
thay ta lên dốc hoa vàng
chui vào căn gác nhỏ
nắm một bàn tay cũ
ngủ một trận quên sầu
Ở đâu, anh…”
Tịnh khúc
“buồn ơi…
tôi bỏ tôi chìm đắm
trong tiếng làm thinh của ghế bàn
ghế bàn không sẻ chia sầu thảm
nhưng biết làm thinh lặng cảm thông
bàn ghế đâu như người vui nhảm
tọc mạch đời nhau để miệng mồm
buồn ơi, tôi muốn như bàn ghế
chịu đựng đời không biết thở than!”
Khi chiều giăng lưới
“Tôi là con nai bị chiều đánh lưới…”
Mùa đông qua phố
“Buôn buốt giấc khuya rồi
Đêm co mình trốn lạnh
Tiếng rao của một người
Xuyên qua đêm mảnh khảnh…”
Những nhịp cầu đen buồn bã
Những sớm mai xanh một giòng nước biếc
Anh nhìn chim vỗ cánh giữa mênh mông
Chim bay trời cao nước xuôi dưới thấp
Buồn nào như gió ngủ trên không…
Ai treo nỗi đau lên ngọn tình hạnh phúc?
Trong hạnh phúc luôn chứa mầm mống của nỗi đau.
Trong cô đơn luôn có sự vuông tròn bình yên an ủi.
Trong nỗi đau lại nhận ra niềm hạnh phúc tột cùng.
Trong sự gìn giữ riêng tư là khát khao chia sẻ.
Trong sự ngủ yên thiêng liêng thần thánh là niềm đợi chờ được đánh thức.
Trong tiếng ca vui luôn có tiếng thở dài buồn bã.
Trong ngôi nhà to đẹp luôn có những con người sứt sẹo mảnh tim.
Trong gắn bó là nỗi sợ hãi chia lìa…
Tất cả đều gieo vào tâm thức một sự bất ổn không lý giải…
Tôi có một nỗi buồn
Tôi có nỗi buồn không sao nói được Đeo mãi trong lòng không phút nào nguôi Nỗi buồn không tên ngút cao vời vợi Ám ảnh theo tôi suốt quãng đường đời Tôi có nỗi buồn từ đâu không biết Đeo đẳng theo tôi từ biết làm người Chữ yêu thương đã xa tầm tay…
Chẳng hay
Ta đi, có những ngày trú quán
Lòng mốc tình khô như lá bay
Ngồi quán suốt ngày trông thiên hạ
Ta có sầu không ta cũng chẳng hay…