Bởi đường chân trời mãi màu xanh thẳm
đôi khi em chấp nhận làm một người chết đuối
Bồng bềnh trong đại duơng…
Chuyên mục: Phạm Thị Ngọc Liên
Chạm
Bài ca mon men hát
nhạc rưng rưng nửa lời
ngày cuối cùng tiễn biệt
mon men nước mắt rơi.
Triền dốc
em là người đàn bà cuồng ngông
biết mưa mà không tránh
biết bão mà không chạy…
Triền dốc
em là người đàn bà cuồng ngông
biết mưa mà không tránh
biết bão mà không chạy…
ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA MÙA XUÂN
đôi khi tôi vẫn tự trói buộc bình minh vào những nỗi cô đơn
không đáng gì
mà quên đi âm thanh náo nhiệt ngoài kia
cuộc sống đang chờ tôi quẫy động…
Trần tình
”Có lỗi gì tình duyên
có lỗi gì dâng hiến
khi trái tim là của tôi
thể xác là của tôi?”
Con đường
”Hãy thổ lộ bằng trái tim nguôi ngoai
Làm mềm ẩm ức
để suốt cuộc hành trình chỉ còn điều duy nhất
trồng hoa trên con đường ta dẫm chân lên…”
Một hạnh phúc im lặng
“Trong mọi ồn ã náo động của những hạnh phúc phô trương
hạnh phúc giả dối và nghi hoặc
hạnh phúc tôi im lặng che rèm
làm một giọt sương buổi sáng
êm đềm đi qua tất cả tháng năm…”
Thu khúc
Vẫn biết đời hạnh phúc chẳng bao nhiêu. Cái thoáng chốc của một thời tuổi trẻ, cái dè dặt của tuổi già rớm lệ, cái mênh mông hiện tại êm đềm. Em bao giờ cũng vẫn là em – là ngọn nến chẳng bao giờ tắt – thứ ánh sáng điềm nhiên hiu hắt – điềm nhiên đi thốc giữa tim người…