…Tôi đã ước gì mình có thể biết được những điều này sớm hơn. Đó là khi tôi ở thời mới lớn, như con chim non mới ra ràng, lúc đó cái Tôi cao ngút trời, và trong tôi chứa quá nhiều khoảng không trống rỗng cùng nỗi cô đơn đậm đặc mà không hiểu vì sao…
Chuyên mục: Phiên Nghiên
Ừ THÌ LỖI TẠI NHỮNG VÌ SAO…
Bạn nhớ nghen, lúc có gì mà ngang trái đau lòng quá, cứ đổ thừa những vì sao… Rồi buông xuống mà sống cho tốt hơn, vì chính cái sự đau đớn kia mà còn lấp lánh vậy, cuộc sống quý giá này lấp lánh biết bao nhiêu…
Ở trọ lòng người
Mà người ta tới khi gần chết rồi, mới tiếc nuối nhận ra thật sự chỉ có một nơi mình ở trọ, đó là trần gian…
Đó là trần gian.
THẦY CÒN NHỚ CON KHÔNG?
Tôi ngẩn ngơ đi giữa phố xá ồn ào
Những đứa trẻ tan trường đuổi nhau trên phố
Mười năm nữa đứa nào trong số đó
Sẽ gặp thầy mình như tôi gặp hôm nay?
TỰA VÀO VAI ANH.MÀ KHÓC
Em tin tưởng vào chữ “duyên” như một buộc ràng không nỗ lực. Nhưng em cũng tin rằng những nỗ lực làm tròn vẹn chữ “duyên”.
Buông tay thì dễ, chứ đan tay nhau thì khó, khó lắm!
MÀU ÁO TÍM
Từ lúc giặc ruồng vô xóm đạo
Anh làm chiến sĩ giữ quê hương
Giữ màu áo tím, người yêu cũ
Giữ cả lầu chuông, nóc giáo đường…
À ơi tháng mười…
Bình yên nào từ phía xa cũng dịu dàng chạm khẽ khoảng sống của nhau. Cảm ơn anh. Nàng chắp tay đặt lên tim mình thật nhẹ, tháng mười ơi, ngoan ngoãn ra đi ngoan ngoãn trở về…
Ai treo nỗi đau lên ngọn tình hạnh phúc
Nàng vẫn hay tự hỏi mình, phải chăng sinh ra ở kiếp làm người là phải băn khoăn suy nghĩ quá nhiều như thế này? Hay chỉ xảy ra ở một cơ số người quá nhạy cảm với những nông sâu? Những nỗi niềm đau đáu quấn quanh nàng phủ đầy gai nhọn, nhón gót chân đi…
Không đề
À thì ra phải biết buông bỏ mới có chỗ tiếp nhận cái mới, người mới, tình mới. Biết ơn những điều đã qua và tôn trọng những điều sắp tới, đó mới là cách sống!