
Phía mẹ về
Khung trời nhỏ bình yên
Con rong chơi vào miền thơ ấu
Ba để lại trên vai mẹ vết thời gian chai sạn
Nắng gió cuộc đời chẳng phôi pha.
Mẹ bảo ba còn đang bận đi xa
Ngôi nhà không có đàn ông mùa mưa dột nóc
Dân trong làng nhìn mẹ con mình soi mói…
Đâu hiểu được lòng người đi biển mồ côi.
Con đến trường làng ngày hai buổi rong chơi…
“Mồ côi cha ăn cơm với cá…”
Chỗ dột nước mưa không bao giờ con ướt cả…
Đêm mồ côi một tiếng ru hời.
Đàn ông trong làng thỉnh thoảng ngỏ lời
Nhưng chẳng người nào đem cau trầu bước tới
Đàn bà buông lời ghen tuông bóng gió
Bước chân mẹ về nhọc nhằn thêm…
Trong miền thơ ấu của con
Có dáng mẹ mỗi sáng vẫn gánh hàng ra chợ
Vắt hết tình thương cho con
Trái tim ngỡ đã khô cằn hoá đá
Có giây phút nào được bình yên…
.
Miền thơ ấu – Trương Trọng Nghĩa