
Rồi mình cũng phải xa nhau,
đã bao nhiêu lần tôi muốn nói lời từ biệt,
khoảng cách giữa em và tôi là cuộc trốn tìm mỏi mệt,
tôi hoài vọng một thiên đường, em lẩn tránh một giấc mơ…
Giữa khúc quanh của cuộc đời,
chúng ta giữ được gì cho nhau em nhỉ ?
Ngôn ngữ đã trở thành vô nghĩa trong nhau.
Bởi yêu em xin cho tôi một lần tạ lỗi,
nhớ thương nào rồi cũng sẽ phai phôi.
Ðể ngày mai khi vô tình nhìn lại,
trên môi em sẽ nở nụ cười,
bỗng nhớ về một thời xa xưa đó,
thuở cứ mãi trốn tìm nhau…
Cuộc từ ly bao giờ cũng thế,
tình yêu bao giờ cũng thế,
rồi sẽ không còn kiếm tìm nhau nữa,
tôi ngồi lại bên đời với nỗi buồn rất cũ,
em ngồi lại bên đời hát khúc chia tay…
Hình như có cơn mưa vừa bỏ phố hôm qua,
đóa phù dung trong vườn tôi không nở…
tháng ba áo mỏng gầy vai gió,
chẳng ấm bàn tay qua lối xưa,
chỉ nghe rét mướt về đâu đó,
lặng lẽ giao mùa trong tiễn đưa…
.
Unknown