Đêm của những giọt sương

*Thơ của chị Liên rất hay, và khó trích, vì cái mạch cảm xúc đó chảy tuôn liền lạc không ngừng… Sau này nói chuyện nhiều với chị, càng hiểu sâu hơn đớn đau, câu chữ của người…*

Đôi khi em tự hỏi nỗi cô đơn bắt đầu từ đâu

Phải chăng từ đốm lửa đom đóm khuya của những đêm mất ngủ

từ chiếc lá ẩm ướt trên bậc thềm

mà ánh trăng mãi không soi tới

hay điệu nhạc rả rích của cơn mưa cuối mùa đều đều mệt mỏi

như những lời kinh chiêu hồn ở cõi trời xa

Đôi khi em vẫn thấy nỗi cô đơn bò dài trong trái tim

ngay cả lúc áp mặt vào ngực anh nghe những lời dịu ngọt

đôi khi em bỗng tiếc những chuỗi ngày cách xa

nhớ nhau mà không thể gặp

khắc khoải sao là hạnh phúc

đau đớn sao là hạnh phúc

và cũng ngọt ngào sao hạnh phúc

mỗi lần ngủ mơ

Trong giấc mơ chúng ta không nói nhiều

đôi khi chỉ những bông hoa nói cây cỏ nói

cả đám mây trên trời màu ngà và vầng trăng

không bao giờ khuyết

cũng rực rỡ những lời thề nguyền

từ một kiếp xưa

Trong giấc mơ anh đạp gãy nỗi cô đơn của em

nhốt bầy đom đóm khuya vào chiếc bình cổ tích

nơi đó ánh sáng ấm áp từ đôi mắt anh chan chứa tình yêu

dỗ em ngủ thiếp

em ngủ trong điệu nhạc rả rích của cơn mưa cuối mùa

mà muôn ngàn hạt li ti mới biến thành một giọt

muôn ngàn giọt mới âm vang một nốt

âm vang tình yêu

Trong âm vang em giống như giọt sương

đọng lại dưới môi anh bỏng cháy

nỗi cô đơn im lìm khắc khoải

tan ra rất bình yên…

Đêm của những giọt sương__Phạm Thị Ngọc Liên

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s