Bềnh bồng cho tới mai sau

Có con thuyền trong sương trắng

Bềnh bồng như một cánh chim

Có em chèo thuyền áo trắng

Xôn xao như trốn như tìm

Có vầng mặt trời rựng sáng

Bồi hồi như một trái tim

Em chèo thuyền về phía hừng đông

Hứng chút phấn mặt trời trên má

Bụi mặt trời vương đầy gót chân

In những dấu hoa hài trên sóng

Anh mãi nghe từ đáy

màu sương mỏng

Bài hát tình yêu dậy một phương hồng

Từ thuở nào vũ trụ đã sinh ra

Mà sao mặt trời mối ngày vẫn trẻ

Mà sao anh đã từ vạn kỷ

Bên sông này anh đứng hát

mặt trời lên

Vẫn đi hoài trong cõi vô biên

Mặt trăng là mảnh gương

riêng soi trái đất

Trái đất trôi như một cánh bèo dâu

Mặt trời nhiều khi phập phồng hơi thở

Mê man nhớ những tình cầu

Những hành tinh ngẫm rồi thấy lạ

Bềnh bồng mà vẫn theo nhau

Anh với em, ừ thì cũng lạ

Bềnh bồng cho tới mai sau.

Hoàng Phủ Ngọc Tường

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s