“Chị Tấm ơi,đầu chị lấm, chị hụp cho sâu, kẻo về dì mắng! “
Mảnh yếm đỏ tháng giêng em mặc
Giếng cạn chị ngồi hát…”
Ơi này bống bống bang bang…”
Chiếc hài thêu phần chị giàu sang
Phần em gót lấm bùn không sạch
Dài thêm ngăn cách
Khúc sông quê se sẽ thở dài…
Buổi nắng buổi mưa còn mình em miệt mài
Bụt chẳng hiện lên hỏi vì sao em khóc
Mẹ thương con đêm nằm trằn trọc
Em mơ mãi chốn kinh kì…
Có phải chị về gõ cửa rồi đi?
Câu ca dao xưa lặng câm nắm ngủ
“Bánh đúc có xương… ầu ơ…”, chị ơi đừng hát nữa
… Hàng cau đau, lá trầu cũng úa vàng…
Em mặc áo bà hoàng đừng lặng giữa đêm trăng
Kinh sợ tiếng chim khôn, hãi nhành xoan tốt
Se mãi đường tơ dại dột
Oan khiên một nắm tro tàn…
Lẩn dưới vành khăn tròn trặn
Chị bước ra từ quả thị thơm
Em bước ra từ hũ sành đựng mắm
Chị em ta cùng mặc yếm thắm…
Cùng đi trẩy hội! Chị Tấm ơi…
Hoa Cúc
